Trân Ni Phất mệt mỏi, trong ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân còn ngập tràn oán niệm.
Nhưng khi Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy lại khôi phục bình thường, không để Bạch Trân Trân nhìn ra chút vấn đề gì.
Bạch Trân Trân muốn đi rót nước cho cô ấy, nhưng lại bị Trân Ny Phất cản lại: “Cậu không cần rót nước cho tôi, tôi không khát, không muốn uống nước.”
Bạch Trân Trân nhìn Trân Ny Phất, đối phương lộ ra một nụ cười yếu ớt lại xán lạn với cô: “Cậu ở lại đây với tôi là được, cậu nói chuyện với tôi, tôi không sao, rất nhanh sẽ có thể ổn thôi.”
Chỗ phòng nghỉ không có cửa sổ, xung quanh đều là vách tường sơn trắng, ngoài mấy cái giường, không có thứ gì khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây