Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Bạch Trân Trân cất giọng kêu một tiếng: “Vào đi.”
Trần Tiểu Sinh bên ngoài cửa sau khi nghe thấy vậy liền như được đại xá, vội vàng đẩy cửa ra, chẳng qua cái cửa kia đã là khép hờ rồi, anh ta đẩy một cái như vậy, cửa trực tiếp đập rầm một cái xuống đất, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Trần Tiểu Sinh giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, tay chân luống cuống đứng tại chỗ: “Sư phụ, không phải tôi cố ý đâu.”
Nhưng anh ta còn chưa nói dứt câu, Lý Vĩ đi theo anh ta muốn bước vào sau giống như đã bị tiếng động này dọa cho sợ, cậu ta há miệng một cái rồi khóc rống lên.
Trần Tiểu Sinh sợ hết hồn, đột ngột quay đầu lại, mặt đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía Lý Vĩ: “…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây