Quạt trần trên đỉnh đầu vẫn đang quay, Vương Quan hữu tựa như cũng phát giác mớ sâu trong miệng mình vướng víu, ông ta nói thầm gì đó, nhưng bởi vì trong miệng nhét đầy sâu, Lý Lỵ vốn không nghe rõ ông ta đang nói gì.
Chỉ thấy miệng của ông ta cật lực khép lại, sương mù màu đen từ trong lỗ mũi của ông ta bốc ra, trên mặt Vương Quan Hữu cũng lộ ra nét thống khổ, nhưng rất nhanh, vẻ thống khổ biến mất, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Lý Lỵ: “…”
Thế mà còn có thể làm như vậy sao?
Sức mạnh của sương đen đó rất mạnh, mớ sâu sinh sôi vô hạn trong miệng ông ta đều bị sương đen nuốt chửng, Vương Quan Hữu lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây