Ông ấy một lòng một dạ nghĩ đến việc dẫn bà và bọn nhỏ chạy thoát, nhưng tay Vương Quan Thanh đã cầm lên dao chặt xương, bà lặng lẽ, âm thần tới gần Lý Nam Hà. Đối phương vẫn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ đưa lưng về phía bà, hoảng hốt thu dọn đồ đạc.
Một nhà bọn họ ở đây hai mươi năm, đồ đạc rất nhiều, không thể thu dọn dễ dàng, lẹ làng vậy được. Nhưng bọn họ phải chạy trốn, không thể quang minh chính đại giống như trước đó, cho nên chỉ có thể mang theo những món đồ thiết yếu nhất.
Lý Nam Hà rất thương Vương Quan Thanh, cho dù ở thời điểm này, ông ấy cũng không để cho Vương Quan Thanh hỗ trợ. Mãi cho đến khi Vương Quan Thanh áp sát vào phía sau lưng của ông ấy, Lý Nam Hà mới nhận ra bà đã tới gần.
“Quan Thanh, em đứng sang một bên một lúc trước nhé, chờ dọn dẹp xong đồ đạc chúng ta sẽ đi ngay, em phụ giúp suy nghĩ thử xem chúng ta còn có gì chưa mang theo...”
“Nếu Hương Giang không tiếp tục ở nữa, chúng ta sẽ đến đại lực, hoặc là rời khỏi nơi này đến Singapore cũng được, anh có người bạn ở bên đó...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây