Bạch Trân Trân cười khẽ, nói: “Khi đó cho dù tôi không cản anh, anh có thể khống chế cơn thèm ăn của mình sao?”
Sau khi nghe vậy, Trần Tiểu Sinh cũng ngơ ra, anh ta nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, đột nhiên phát hiện, cho dù Bạch Trân Trân không ra hiệu anh ta ăn nhiều chút, Trần Tiểu Sinh cũng không khống chế được khát vọng của mình đối với giò heo đó.
“Trong giò heo đó có phải đã bỏ thêm thứ gì kỳ quái không? Nếu không sao tôi lại bị mê hoặc? Không đúng, tôi không thể trúng chiêu được, đầu óc tôi cũng không phải có vấn đề…”
Trước đó khi ăn, rõ ràng Trần Tiểu Sinh quyết định phải ăn một chút cho có thôi, nhưng về sau tình hình lại mất khống chế.
Anh ta bất tri bất giác ăn rất nhiều, ngay cả bản thân anh ta cũng không phát giác có vấn đề gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây