Hôm nay nhà tang lễ có ba đợt lễ truy điệu phải cử hành, lúc Bạch Trân Trân đi đến, nhìn thấy không ít người đang bố trí hội trường, sảnh gian phòng từ biệt lớn nhất kia đã bị chiếm cứ rồi, một đám đàn ông cao lớn mặc trang phục Tây màu đen cầm hoa cúc ra ra vào vào, toàn thân những người kia tản ra một loại cảm giác người sống chớ gần, vừa nhìn vào là biết đám người không dễ trêu vào.
Bạch Trân Trân chỉ nhìn lướt qua đã thu hồi ánh mắt, bước nhanh lên văn phòng lầu hai, có dễ trêu vào hay không không liên quan gì đến cô, dù sao cô chỉ là một nhập liệm sư bình thường không có gì lạ mà thôi.
Chỉ là chân trước Bạch Trân Trân vừa mới bước vào văn phòng, chân sau Mạnh Tử đã đẩy cửa ra từ bên ngoài chạy vào, nhìn Mạnh Tử tiến phòng làm việc của mình như hôm nay không có ai, chân mày Bạch Trân Trân cau lại, giọng điệu không vui nói.
“Vạn Chí Cường, anh có thể chú ý chút hay không? Ngộ nhỡ tôi đang thay quần áo thì sao? Anh đã bao lớn rồi hả, chẳng lẽ còn không biết vào phòng của người khác phải gõ cửa sao?”
Không gõ cửa đã tiến vào, thế này là quá bất lịch sự.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây