Từ Phong uống một hớp nước, sâu xa nói: “Bất là mèo đen mèo trắng, tóm được chuột là mèo giỏi, chuyện đặc biệt dùng cách đặc biệt, tôi tin tưởng có lẽ cậu càng rõ ràng hơn tôi.”
Vương Chí Kiệt: “...”
Cậu ta không rõ ràng.
Thái độ của Từ Phong làm cho Vương Chí Kiệt sinh ra một cảm giác bất lực, dường như cậu ta muốn nói gì, nhưng lời đã đến bên môi lại không thể nói ra, đến cuối cùng cậu ta chỉ có thể chán nản cúi đầu xuống, thì thào nói.
“Tôi không thể nói, anh không nên ôm hi vọng...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây