Dựa theo pháp luật Hương Giang, khẩu cung vô hiệu là đối phương thuộc nhóm người trí lực thấp, và nhóm người trí lực thấp cũng có tiêu chuẩn cụ thể. Trí lực thấp hơn trẻ em sáu tuổi, đồng thời không có năng lực suy nghĩ, năng lực tư duy bình thường, loại tình huống này, khẩu cung của bọn họ sẽ không tính. Nhưng tình huống của Vương Chí Thanh hiển nhiên khác biệt, sự thông minh của cậu ta là khoảng đứa trẻ chín tuổi, đồng thời trong thời gian chưa mắc bệnh có năng lực suy nghĩ bình thường, năng lực tư duy cũng hoàn toàn bình thường, khẩu cung của cậu ta xem như mang tới toà án cũng được kê ra.
“Vương Chí Kiệt, tôi là giám sát cao cấp, tôi càng hiểu pháp luật hơn cậu, hi vọng cậu đừng giấu diếm bất kỳ điều gì, nếu như bị chúng tôi điều tra ra, cậu sẽ bởi vì phạm tội giấu diếm sự thật mà tội nặng thêm một bậc!”
Lúc Từ Phong nghiêm túc, khí thế cực mạnh, cưỡng ép đè ép Vương Chí Kiệt nói không ra lời.
Sắc mặt của cậu ta trắng bệch, nét mặt rất khó coi. Lúc cậu ta ngồi đang trong phòng tra hỏi, lúc bị ánh sáng của đèn chân không chiếu rọi vào mặt, sắc mặt cậu ta trắng bệch như người chết, khiến cảm giác cậu ta không phải là người càng thêm trầm trọng. Nét mặt cậu ta âm u nhìn về phía Từ Phong, dường như đang nhìn một con kiến hôi, lời nói ra cũng ngạo mạn, vô lễ, giống như dáng vẻ của một thần minh khi đối mặt với người phàm.
“Thưa sir, tôi khuyên anh sớm thả cho tôi và anh trai tôi, chúng tôi chỉ là công dân bình thường tại Hương Giang, mỗi một hành vi, cử chỉ của anh đã hoàn toàn vi phạm nhân quyền của chúng tôi, chúng tôi có thể tố cáo anh lạm dụng chức quyền!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây