Vương Chí Kiệt nhìn Bạch Trân Trân bằng ánh mắt mờ mịt, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng: “Nhưng mà tôi không có gì cả, tôi chỉ có tương lai của bản thân tôi mà thôi, tôi nói sau này sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao?”
Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, nhấc mí mắt lên nhìn cậu: “Vương Chí Kiệt, thực ra có chuyện làm tôi thực sự rất tò mò.”
Vương Chí Kiệt có chút sửng sốt, lúng túng nói: “Cái gì chứ?”
Bạch Trân Trân chỉ chỉ Từ Phong, rồi lại chỉ sang Ông Tấn Hoa.
“Có phải cậu đang cố làm ra vẻ quên rồi không, hai người bọn họ là người nhà nước, một người là giám sát của sở cảnh sát, một người là trưởng khoa chứng cứ, còn tôi, chỉ là một cố vấn đặc biệt mà sở cảnh sát mời tới thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây