Lời này có hơi kỳ quặc, Vương Chí Kiệt không hiểu lắm, thậm chí muốn phân bua với Vương Quan Hữu, nhưng đối phương vốn không cho cậu ta cơ hội này.
“Cho nên, cậu có thể nói trọng điểm không? Cậu nhớ lại nhiều như thế, hình như đều không có thứ gì hữu ích.”
Trần Tiểu Sinh nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được, nhỏ tiếng nói một câu.
Họ muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, không phải tới nghe Vương Chí Kiệt bán thảm, cũng không muốn nghe việc chung sống giữa cậu ta và cha, sự quấn quýt đối với cha và sự cố gắng thay đổi xưởng của cậu ta.
Vương Chí Kiệt: “…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây