Nhìn thấy Vương Chí Thanh dần khôi phục bình thường, cuối cùng Vương Chí Kiệt cũng thở phào, cậu ta móc khăn tay ra, tỉ mỉ lau nước dãi cho Vương Chí Thanh, lúc này, cậu ta không hề chê bai anh trai của mình chút nào.
“Anh trai thật tuyệt, hôm nay em có thể ăn một bữa đàng hoàng rồi, đây đều là công lao của anh trai, cảm ơn anh trai.”
Lời khen của Vương Chí Kiệt hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, cậu ta thật lòng thật dạ khen Vương Chí Thanh, tràn lời này tựa như có sức mạnh kỳ dị, trấn an Vương Chí Thanh đang rục rịch bất an.
Cậu ta mở mắt ra, sự hỗn độn trong đôi mắt trước đó đã biến mất không ít, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cậu ta lộ ra nụ cười rạng rỡ với Vương Chí Kiệt.
“Em trai ăn, anh không ăn, em trai ăn no, anh không ăn, anh là anh trai tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây