Kim Thủ Thiên lập tức phản ứng lại, anh ta cười khổ một tiếng, lắc đầu lia lịa nói: “Cô Bạch, xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi không đi thì hơn, làm phiền cô nói với Đàm Thanh và bọn trẻ một tiếng, không phải tôi không muốn đi tiễn họ, mà là thực sự không được…”
Bạch Trân Trân gật đầu, bày tỏ thấu hiểu: “Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời.”
Quần áo cũ của Bạch Trân Trân đã bị hủy, sau khi nằm viện thì mặc đồ bệnh nhân, sau khi biết cô phải xuất viện, Kim Thủ Thiên sai người chuẩn bị đồ mới cho cô.
Bạch Trân Trân thay đồ xong ra khỏi phòng, nhìn Kim Thủ Thiên ngồi vắt chéo chân trên sô pha, Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, nói: “Thi thể của Đàm Thanh chắc anh đã tìm được rồi nhỉ?”
Kim Thủ Thiên gật đầu, hỏi Bạch Trân Trân có thể khâu lại thi thể của Đàm Thanh không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây