Bạch Trân Trân nằm ở trên giường không biết trong lúc mình mê man có hai người đàn ông so kè anh tới tôi đi ở bên cạnh mình, những điều này đều không có liên quan gì đến cô.
Mặc dù cô hôn mê, nhưng mà linh hồn lại đang tán gẫu với những linh hồn đã trở thành linh hồn bình thường bên trong cơ thể. Có lẽ là bởi vì oán khí biến mất, đã trở thành dáng vẻ bình thường nên hiện tại bọn họ đã khá hơn trước đó, đã không còn ủ rũ nữa, ngược lại đã thêm không ít sức sống.
Bạch Trân Trân nói với bọn họ, chờ đến khi mình tỉnh lại sẽ mở quỷ môn, đưa bọn họ đi đầu thai.
“Mối thù của mọi người đã báo, ở lại thế gian này không có ý nghĩa gì rồi, tôi đưa mọi người đi đầu thai, vận khí tốt, nói không chừng mọi người còn có thể đoàn tụ cùng người nhà của mình.”
Bạch Trân Trân không hiểu rõ lắm bên phía địa phủ, có điều cô nhớ mang máng, nếu có tâm nguyện chưa hết thì có thể nấn ná ở địa phủ. Mặc dù địa phủ chuẩn mực nghiêm minh, nhưng đúng là không phải hoàn toàn không có tình người, nếu sẵn sàng trả giá đắt, cũng có thể ở lại nơi đó chờ người, giải quyết xong tâm nguyện. Mặc dù những quỷ hồn này đã trải qua những sự việc cực kỳ tồi tệ, nhưng lại không có tiêu diệt tất cả thiên tính hiền lành của bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây