Lúc Bạch Trân Trân tìm tới ông ta, mặc dù dáng vẻ của Tần Chính Du chật vật không chịu nổi, nhưng tinh thần trông rất không tệ. Ông ta còn biết mắng chửi người nữa mà, xuất khẩu thành thơ, mắng rất có phong cách.
“Mày là ả đàn bà gian xảo như rắn rết, rõ ràng có năng lực lớn vậy, tại sao mày phải làm bộ mình chỉ là một nhập liệm sư thường thường không có gì đặc biệt? Nếu như mày sớm chút thể hiện sự bất thường của mình thì tao sẽ tới nỗi tìm đến mày sao?”
Thật ra Tần Chính Du muốn trốn, thế nhưng ai mà ngờ được thiên lôi tới nhanh như vậy, ông ta vừa định quay người chạy thì đúng lúc đó đã bị trần nhà đập xuống, đè chặt chân của ông ta lại.
Dẫu sao ông ta đã là ông lão hơn bảy mươi tuổi, coi như biết chút tà thuật, trong tối là tà thuật sư khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, thế nhưng kể cả có trâu bò hơn nữa thì đó cũng là trâu bò trong giới Huyền Thuật, áp bách về mặt vật lý không phải một lão già như ông ta có thể chạy thoát.
Thân là tà thuật sư, hiển nhiên Tần Chính Du liếc mắt là biết bùa Bạch Trân Trân dùng là bùa Cửu Tiêu Lôi Đình, nhìn Bạch Trân Trân bị thiên lôi đuổi theo bổ, nhưng giọng nói của cô vẫn rắn rỏi vang vang, Tần Chính Du đã biết mình nhất định sẽ thua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây