Bạch Trân Trân tới kịp thời, Đàm Thanh lại quá mức kiêu ngạo, Đàm Thanh nói nhảm quá nhiều đã cho Bạch Trân Trân cơ hội để cô kiểm soát được trước khi đối phương mạnh hơn.
Mặc dù hành lang vẫn đen thui như vậy nhưng bởi vì không có sự quấy phá của Đàm Thanh, so với cảm giác âm u sầm sì như đi vào địa ngục trước đó mà nói thì bây giờ khá hơn rất nhiều.
Cô thuận lợi đi tới trước thang máy, giơ tay lên nhấn nút thang máy, cửa thang máy đóng chặt mở ra, ánh đèn ấm áp bên trong lộ ra cám dỗ như có như không.
Thùng thang máy sáng ngời hình thành tương phản rõ ràng với hành lang tối tăm đằng sau, trong lòng Bạch Trân Trân có một giọng nói khó hiểu bật lên, gọi cô đi vào trong thang máy.
“Tới đi, tới đi…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây