Lúc này Tống Nhã Lan đã không quấy phá nữa, chỉ ngẩn ngơ ngồi yên ở đó, hai mắt vô thần nhìn vách tường xám trắng trước mặt, ai cũng không nhìn ra cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Dư Thu Hồng liếc mắt một cái là nhận ra cô ấy là đứa con gái thực thụ của bà ấy, bà ấy xông vào nhà tạm giam, ôm Tống Nhã Lan, lập tức gào khóc.
“Nhã Lan, Nhã Lan, Nhã Lan của mẹ, con có biết mẹ nhớ con biết mấy không…”
Bà ấy khóc đứt ruột đứt gan, nhưng Tống Nhã Lan lại giống như bị mất hồn, cô ấy ngơ ngác ngồi ở đó, hai mắt vô thần, giống như không mảy may cảm giác được tất cả những thứ đang xảy ra bên ngoài.
Sau khi Tống Chí Viễn thấy cảnh này, trong lòng rất chua xót, ông ấy miễn cưỡng xốc lên tinh thần, hỏi thăm Từ Phong chuyện này là sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây