Sau khi phát hiện Bạch Trân Trân dừng động tác lại, trong mắt Phó Cẩn Du hiện ra một tia tối tăm, nhưng rất nhanh hắn ta đã chiều chỉnh xong cảm xúc của mình, cười khanh khách nhìn Bạch Trân Trân, dịu giọng lên tiếng hỏi.
“Cô nương, cô làm sao vậy? Là mệt rồi sao? Nếu mệt, cô có thể nghỉ một chút, ta không vội.”
“Dù sao ta đã bị nhốt ở đây lâu như vậy rồi, không thiếu một lúc này, cô mệt rồi nhỉ? Đáng tiếc ta bị giam cầm ở đây, không thể san sẻ cùng cô nương, cô nương có trách ta không?”
Tướng mạo của hắn ta rất lẳng lơ, đôi mắt hoa đào đó chứa đựng đầy thâm tình, tuy ngồi trên đất, trên người cũng chỉ mặc trường sam màu trắng đơn giản, nhưng cả người trông lại không hề chật vật, ngược lại có thêm một số tiêu sái bất kham.
Rất mê người, thậm chí nói, kiểu tướng mạo và khí chất hơi mâu thuẫn này của hắn ta rất phù hợp gu lý tưởng ưa thích của Bạch Trân Trân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây