Từ trước đến nay Đường Oánh không xem những dân chúng trong trấn này ra gì, trước đây bọn họ là con cờ của nàng ta, sau khi chết linh hồn cũng chạy không thoát lòng bàn tay của nàng ta, hiện tại cũng chỉ là một chút tàn hồn mà thôi, có thể gây nên sóng gió dữ dội cỡ nào?
Cho nên nàng ta không nhìn thấy, vốn dĩ những dân chúng trong trấn bị nàng ta thao túng nhìn về phía Bạch Trân Trân, thực hiện áp lực tâm lý cho Bạch Trân Trân giống như là con rối đang chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Đường Oánh cao cao tại thượng.
Nàng ta mỹ lệ là vậy, thánh khiết là thế, hơn một ngàn năm trước, nàng ta xuất hiện vào lúc bọn họ lâm vào trong tuyệt cảnh, cứu vớt bọn họ đang trong cảnh dâu sồi lửa bỏng, ban cho bọn họ một cuộc sống mới. Mặc dù về sau nàng ta phản bội bọn họ, hại chết bọn họ, thế nhưng mặc dù bọn họ hận, trong lòng vẫn mãi nhung nhớ ân tình nàng ta đã từng cho. Thế nhưng ngay vừa rồi, nàng ta gần như là chính miệng thừa nhận trận ôn dịch kia là xuất phát từ phía nàng ta, tín ngưỡng dân chúng trong trấn kiên trì đã sụp đổ. Hóa ra nàng ta không phải sau này vô phương hết cách mới trở nên xâu xa, hóa ra tất cả đều là mưu kế của nàng ta.
Nàng ta hại chết bọn họ, tưởng là bảo vệ tàn hồn của bọn họ, để bọn họ có cơ hội đầu thai đã xem như chí nhân chí nghĩa sao?
“A!!!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây