Triều đình biết là vị tiên nữ đó cứu được dân trong thị trấn, cảm động và nhớ nhung ân đức của nàng ta, đã cho nàng ta ban thưởng rất hậu hĩnh. Thế nhưng nàng ta không lấy những ban thưởng đó, mà là quyên nó cho người trong thị trấn vô điều kiện. Nàng ta nói, nàng ta và bọn họ hữu duyên, những vàng bạc châu báu này cũng chỉ là vật ngoài thân, nàng ta không cần, cho nên đã chia cho dân chúng trong thị trấn. Về sau, thậm chí nàng ta không để lại tên của mình đã phiêu diêu đi xa.
Trong trấn dân chúng cảm ơn và nhớ nhung ân đức của nàng ta, đã xây dựng cho cô, ngày ngày cầu nguyện, hi vọng nàng ta có thể cả đời thuận lợi, sớm ngày được thành đại đạo. Ba năm sau, tiên nữ từ đó đến nay chưa từng xuất hiện, mãi đến ba năm sau, tiên nữ trọng thương ngã xuống đầu trấn, dân chúng trong trấn nhận ra thân phận của nàng ta, cứu sống nàng ta.
Vết thương của tiên nữ rất nặng, hơi thở mong manh, thoi thóp, trông đã sắp không qua khỏi.
Ngay lúc mọi người thúc thủ vô sách, một đạo sĩ vân du đi ngang qua nói, tiên nữ đã vào con đường nghịch thiên, cứu được dân chúng trong trấn, cho nên mới bị cắn trả ra nông nỗi này, vốn dĩ nàng ta nên có một tương lai sáng lạn, nhưng vì dân chúng của thị trấn này nên nàng ta mới rơi xuống tình cảnh thế này. Dân chúng trong trấn không đành lòng để tiên nữ cứu mình rơi xuống như vậy, hỏi thử đạo sĩ vân du có biện pháp cứu tiên nữ hay không. Đạo sĩ vân du nói, bọn họ nhất định phải cam tâm tình nguyện trả giá cho tiên nữ thì mới có thể triệt tiêu nghiệt lực của nàng ta, giãy dụa từ con đường tử vong trở về.
Dân chúng trong trấn đồng ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây