Ánh mắt của những người kia quả thật làm cho Bạch Trân Trân cảm thấy rất không thoải mái, nhưng chỉ có như thế thôi, cô ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân đứng bên trên pho tượng cao cao kia, chế giễu lại nói.
“Ngươi bảo ta cứu bọn họ? Không phải chứ, pho tượng bọn họ dựng lên không phải ta, người ba đầu chín lạy cảm tạ cũng không phải ta, người cứu vớt bọn họ trong dầu sôi lửa bỏng cũng không phải ta, người được bọn họ coi như thần minh cũng không phải ta.”
“Kể cả ta có nằm mơ cũng không dám mơ mình là chúa cứu thế gì, việc cứu khổ cứu nạn là của Bồ Tát Quan Thế Âm làm, việc ta có thể làm chính là bảo vệ tốt bản thân, không cho bồ tát thêm phiền phức.”
“Ngươi thật là buồn cười, ra vẻ thần tiên, kết quả lại không cứu được người tín ngưỡng bản thân. Nếu ta là ngươi, đã sớm xấu hổ tự sát, làm gì còn có thể đứng trên pho tượng của mình.”
“Sao, là cuối cùng đã nhận thức được sự bất lực của mình? Cảm thấy mình thẹn với các tín đồ tín ngưỡng, cho nên mới chuẩn bị tìm kiếm sự trợ giúp bên ngoài, để cho người ta giúp ngươi hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây