Trái tim của Bạch Trân Trân giật thót, không dừng lại lâu trong cửa hàng, lui ra khỏi cửa hàng vừa mới bước vào cực nhanh.
Về sau cô lại liên tiếp xem thử mấy cửa hàng, kết quả gần như đều như nhau, bên trong cửa hàng hoặc là không có ai, hoặc là một vài người ngủ mê không tỉnh. Toàn bộ thị trấn nhỏ giống như một tòa thành chết, ngoại trừ cô ra thì không có người đang tỉnh táo nào cả. Loại cảm giác cô liêu giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ này khiến lông mày Bạch Trân Trân hơi nhíu lại, trong lòng đột nhiên có một cảm giác khó hiểu dâng trào lên. Hình như là thương xót, lại giống là một cảm xúc khác, một sự xúc động kỳ lạ thôi thúc cô, khiến cô không khống chế nổi suy nghĩ muốn làm những gì.
Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, thả tự do cho suy nghĩ, trong lúc loáng thoáng, hình như cô đã nghe thấy có người đang gọi tên của cô.
“Trân Trân, Trân Trân...”
“Giúp ta... Cầu xin ngươi giúp ta...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây