Sau khi sương mù xuất hiện, con đường trước mặt bị sương mù cắn nuốt, càng nhìn không rõ lắm, cũng may trên thân con hạc giấy nhỏ đó tản ra hào quang, chỉ dẫn con đường đi tới.
Ước chừng qua mười mấy phút, cuối cùng một nhóm người đã bước xuống từ trên đường núi.
Bạch Trân Trân dừng bước, những người còn lại mỗi người bước ra từ trong sương mù trắng. Trên cổ tay mấy người đều được cột dây đỏ, dây đỏ mảnh dẻ gắn kết năm người cùng nhau, cam đoan bọn họ sẽ không bị lạc mất nhau trong sương mù. Bởi vì lúc trước xảy ra việc ngoài ý muốn nhỏ đó, có khả năng Vương Chiêu hơi không biết làm sao đối mặt với Bạch Trân Trân, bởi vậy vẫn luôn không mở miệng nói chuyện.
Người phụ trách đối thoại cùng Bạch Trân Trân đổi thành Kỳ Lỗi, khác với Vương Chiêu huyên thuyên nói không ngừng, Kỳ Lỗi là một người đàn ông rất ít nói.
“Cô Bạch, sương trắng này khác thường, có thể sẽ làm mê muội hiểu biết của chúng ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây