Vương Chiêu: “...”
Anh ta không ngờ rằng Bạch Trân Trân sẽ bắt bẻ từng chữ vào chuyện nhỏ thế này, Vương Chiêu nhìn khuôn mặt diễm lệ của Bạch Trân Trân, không hiểu sao thấy hơi ấm ức. Có điều sự việc đã đến bước này, bất kể nói thế nào, người ta đã chịu thiệt, có nói xin lỗi hay không, thật ra hậu quả cũng là một.
Vương Chiêu thở hắt một hơi, ngoan ngoãn đổi từ khác, nói: “Cô Bạch, xin lỗi, vừa rồi là tôi mạo phạm cô, xin cô tha thứ cho tôi.”
Không quan tâm anh ta có thật lòng hay không, chí ít có nói xin lỗi là được, Bạch Trân Trân nhìn anh ta một cái, không nói tha thứ, chỉ quay người tiếp tục đi về phía dưới núi.
Dáng vẻ này của cô khiến cho Vương Chiêu không hiểu sao cảm thấy ấm ức, lúc này Kỳ Lỗi đi tới từ sau lưng, nhẹ giọng nói: “Vương Chiêu, tôi đã sớm đã nói với anh rồi, điệu bộ đó của anh không phải áp dụng với người nào cũng đều có tác dụng, hiện tại chẳng phải đã đá trúng đá cứng rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây