Điện thoại vẫn không có người bắt máy, nhưng Bạch Trân Trân lại hết sức kiên nhẫn, sau khi bấm gọi liên tiếp hơn năm mươi cuộc điện thoại, cuối cùng đối phương đã nhận điện thoại.
Giọng nói quen thuộc của Cổ Anh Hùng từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: “Chị Trân Trân, sao chị gọi điện thoại cho em?”
Giọng nói của Bạch Trân Trân cũng trở lại bình thường, nghe không ra khác lạ nào, cô nói: “Anh Hùng, Tiểu Sinh và chú Cầu đang ở chỗ cậu sao? Không phải cậu nói hôm nay sẽ có thể trở về rồi sao? Khi nào mọi người về đến?”
Đầu bên kia điện thoại im lìm thật dài thật lâu, ngay lúc Bạch Trân Trân tưởng là đối phương sẽ không mở miệng thì Cổ Anh Hùng đã mở miệng, giọng nói của cậu ta nghe vẫn là giọng nói quen thuộc đó, nhưng lời nói ra lại cực kỳ quái đản.
“Chị Trân Trân, chị cần gì phải giả ngu chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây