Diệp Thanh Mị cảm thấy nhất định là Bạch Trân Trân khiêm tốn, cô trang điểm cho tử thi giỏi vậy, vẽ bùa chắc chắn cũng lợi hại trác tuyệt.
“Trân Trân, cám ơn em.”
Diệp Thanh Mị thành tâm thành ý cảm ơn Bạch Trân Trân một tiếng, sau đó cẩn thận cất lá bùa hộ mạng đó vào.
Bạch Trân Trân không nói gì nhiều với cô ta nữa, sau khi đã căn dặn hai câu đơn giản thì đứng dậy rời khỏi đây.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Từ Diệp Thanh Mị thì tâm trạng của Bạch Trân Trân càng ngày càng trở nên nặng nề, vừa rồi cô không có nói rõ với Diệp Thanh Mị, bởi vì đây chỉ là suy đoán và hoài nghi mông lung của cô mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây