Bạch Trân Trân ỷ đẹp làm phách hất cái cằm, vẻ mặt kiêu căng nói: “Tôi không biết xấu hổ chỗ nào? Lời tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao? Không tin cô hỏi hai người bọn bọn họ, bọn họ có muốn có được người xinh đẹp như hoa như tôi hay không, mấy người đều là người quen cũ, có lẽ là sẽ không không nhận ra bọn họ chứ?”
Đương nhiên Tống Nhã Lan giả không biết Ông Tấn Hoa và Từ Phong, cô ta không có ký ức của Tống Nhã Lan, dù trước đó đã trải qua huấn luyện đặc biệt nên có thể nhận ra một số người thì đó cũng là có quan hệ tốt với Tống Nhã Lan, Ông Tấn Hoa và Từ Phong không trong phạm vi quen biết của cô ta. Nhưng Bạch Trân Trân đã dám nói như thế, vậy đã đại biểu khẳng định là Tống Nhã Lan và hai người kia có quen biết.
Tống Nhã Lan giả tức giận nghiến răng, trong những trận đối chiến với Bạch Trân Trân liên tục bại lui, tức giận tới mức sắc mặt cô ta đã đỏ bừng lên, muốn nói gì, nhưng lại không biết lấy lại danh dự từ đâu.
Kích thích phen này của Bạch Trân Trân cũng làm cho Từ Phong và Ông Tấn Hoa thấy càng thêm rõ ràng, người trước mặt này tuyệt đối không phải Tống Nhã Lan.
Có điều Từ Phong chỉ xem như không biết, mà là rất thành khẩn nói: “Nhã Lan, tình cảm giữa em và Gia Vận tốt như vậy, em ấy chết không minh bạch thế, em còn cản bọn anh, không muốn tra ra chân tướng, Nhã Lan, em làm như vậy có xứng đáng với tấm lòng thâm tình của Gia Vận không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây