Vừa nói, Đỗ Văn Khiết trực tiếp đứng dậy, khuôn mặt cô ta tươi cười như âm trầm như nước: “Bạch Trân Trân nói các người có tin hay không, dù sao tôi cũng không tin, các người bằng lòng để cô ta lừa gạt, tôi không muốn!”
Sau khi để lại những lời này, cô ta xoay người sải bước rời khỏi chỗ này nhưng nhìn bóng lưng của cô ta lại có chút cảm giác chật vật muốn bỏ chạy.
Vương Chiêu là sư huynh của Đỗ Văn Khiết, đương nhiên cũng không tiện tiếp tục ở lại đây, anh ta mượn cớ rời đi, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người Hách Cầm Vận và Kỳ Lỗi.
Ánh mắt Hách Cầm Vận rơi vào người Kỳ Lỗi, cô thấy anh ta vẫn cau mày, hiển nhiên còn bị lời của Bạch Trân Trân ảnh hưởng, cô thở dài một cái rồi nói: “Kỳ Lỗi, chuyện quá khứ cũng đã qua rồi, so đo nữa cũng không có nghĩa lý gì.”
Kỳ Lỗi lức đầu một cái, buồn bã trả lời: “Không phải tôi so đo, chẳng qua là cảm thấy rất đau xót, chúng ta biến thành như bây giờ đương nhiên là có nguyên nhân bên ngoài, nhưng bản thân chúng ta không có sai lầm hay sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây