Nhìn những thứ mình viết ra, tay Bạch Trân Trân giơ lên, vuốt mồ hôi xuất hiện trên trán một cái.
Xem ra thiên đạo là đứng ở bên cô, nếu không, lúc trước cô cái gì cũng không biết, chỉ với một bầu nhiệt huyết cưỡng ép xông lên, nếu không phải có mấy phần là nhờ số phận, sợ là cô đã chết ngay cả cặn bã cũng không còn.
Bạch Trân Trân không có rảnh rỗi đi phân tích tâm lý gì đó của Đường Thuận Diên, cũng không muốn đồng cảm với tấm lòng yêu con của Trần Thúy Bình, càng sẽ không bởi vì những cảm động này rẻ tiền này mà dâng cái mạng của mình.
Trần Huân vốn dĩ không nên tồn tại, cái mạng này của anh là cướp từ trong tay ông trời, hiện tại bọn họ còn muốn đoạt cũng phải nhìn xem ông trời có đồng ý hay không.
Bạch Trân Trân nhìn những chữ viết lít nha lít nhít trong vở, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác không hợp lý lạ lùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây