“Không thể nào, Bình Bình không phải người như vậy, anh nói láo, không thể nào là cô ấy, đều là anh sai...”
Cầu Quốc Hoa lảo đảo lui về sau mấy bước, lời Đường Thuận Diên nói hoàn toàn lật đổ nhận biết của ông, ông không chịu tin tưởng đây chính là chân tướng. Nhưng Đường Thuận Diên đã nói rành mạch từng chuyện từng chuyện lúc trước cho Cầu Quốc Hoa, bức bách ông chấp nhận hiện thực rõ ràng, cuối cùng còn lấy ra lá thư tự tay mẹ Trần Huân viết, đưa nó cho Cầu Quốc Hoa.
“Đây là bức thư Bình Bình để lại cho anh vào thời khắc hấp hối, vốn dĩ tôi cũng không tính đưa cho cô, dù sao Huân là con của tôi, tôi cũng không muốn để anh tham dự vào trong chuyện này.”
Cầu Quốc Hoa há miệng, run rẩy vươn tay ra, nhận lá thư này. Trọng giọng nói lạnh lùng của Đường Thuận Diên, ông đã thấy nội dung trong thư.
Nội dung bức thư rất ngắn, Cầu Quốc Hoa nhận ra chữ của mẹ Trần Huân, xác nhận đây chính là bút tích chính bà ấy viết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây