“Thằng Huân không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện sao? Mẹ của Huân chỉ có một đứa bé này, lúc trước vì Huân, bà đã bỏ ra một cái mạng, anh nhẫn tâm nhìn trả giá của bà ấy thất bại trong gang tấc sao?”
Nhìn thấy Cầu Quốc Hoa bởi vì lời mình nói mà lại trở nên dao động, giọng nói của Đường Thuận Diên nhẹ nhàng hơn trước đó một chút, thái độ cũng dịu hơn.
“Anh Cầu, tôi đối xử với anh thế này, không phải là làm khó anh, cũng không phải muốn cái gì, tôi chỉ là muốn nói với anh, Huân không còn bao nhiêu thời gian.”
“Thằng Huân cũng là đứa bé mà anh nhìn lớn lên, coi như cậu ấy không phải con của anh, nhưng cậu bé cũng tôn kính anh giống cha ruột, huống chi còn có mẹ của Huân ở giữa... Anh nhẫn tâm sao?”
Cầu Quốc Hoa bị lời ông ta nói làm cho không ngẩng đầu lên được, giống như có một ngọn núi lớn nặng nề đang đặt ở trên vai của ông, ông muốn phản bác, nhưng lại không thể nói ra được những lời khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây