Bạch Trân Trân như cây ngay không sợ chết đứng nói: “Chú Cầu, đúng là chú đã nhớ lầm rồi, là tôi không xứng với Trần Huân, làm phiền chú đi nói với anh ta một tiếng, để anh ta đừng phí công vào tôi nữa, tôi thật sự không hợp với anh ta.”
Đáp lại Bạch Trân Trân chính là trầm ngâm thật dài thật lâu, qua một hồi lâu sau, Cầu Quốc Hoa mới khàn giọng hỏi: “Không có gì có thể cứu vãn sao?”
Bạch Trân Trân gật đầu: “Tôi không thích anh ta, cũng không thể thích anh ta.”
Trong nháy mắt này, Cầu Quốc Hoa giống như đã già nua đi mười mấy tuổi, vốn là một người rất có tinh thần, lúc này trông đã hiện rõ vẻ già nua.
“Chuyện tình cảm nếu miễn cưỡng sẽ không thành, tôi sẽ nói với Trần Huân.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây