Đường Bảo nhào tới, nhưng cậu bé không dám chạm vào Bạch Trân Trân, bèn bay tới bay lui vòng quanh cô, dùng giọng điệu vội vàng nói: “Chị, chị hãy tin em, chị tin em có được hay không?”
“Chị, đây đều là em bằng lòng, chị đã đã cứu em, lại cho em một cái mạng, chị còn giúp em hiểu ở thế giới này không phải là ai ai cũng không thèm quan tâm em, vẫn còn người quan tâm em...”
“Vì chị, dù là hồn phi phách tán em cũng sẵn lòng. Chị, chị hãy tin em, em thật lòng đó…”
Thấy Đường Bảo sốt ruột đến độ sắp khóc, thân thể người giấy nho nhỏ bởi vì cảm xúc cậu bé thay đổi mà cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, nâng Đường Bảo ở trong lòng bàn tay, nhìn Đường Bảo trên dưới cả người đều tràn ngập bất an, cực lực muốn làm gì đó. Bạch Trân Trân nghiêm túc nói: “Đường Bảo, em không cần lấy lòng chị, thật, chị cứu em là bởi vì chị muốn cứu em, chị cứu được em, cũng đã được đền đáp, em không cần làm vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây