Theo cửa phòng đóng lại, Từ Phong thở dài một hơi, biểu cảm đã hơi thay đổi rất nhẹ.
Bạch Trân Trân từ sở cảnh sát trở về, trước tiên là lấy Đường Bảo từ trong chiếc túi gấm ra ngoài.
Cô đánh giá Đường Bảo tỉ mỉ một phen, sau khi xác nhận cậu bé không có gì trở ngại, lúc này Bạch Trân Trân mới thở dài một hơi, cả người cũng theo đó thả lỏng.
Cô duỗi đầu ngón tay ra chọc chọc cái trán của Đường Bảo, tức giận nói: “Ban nãy em thật sự dọa chết chị rồi, lá gan của em sao lại lớn như vậy? Lỡ đâu đám sương mù màu đen đó em không tiêu hóa được, đến lúc đó chị cứu em không thì làm sao bây giờ?”
Cho tới bây giờ Bạch Trân Trân vẫn không biết đám sương mù màu đen kia là cái gì, nhưng sau khi Đường Bảo nuốt vào thì dường như cũng không có ảnh hưởng gì với hồn thể cậu bé, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của Bạch Trân Trân hay không, cô luôn cảm thấy dường như hồn thể của Đường Bảo đã chân thật hơn trước đó một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây