Kỳ Lỗi chịu một trận đánh, tiếp đó ngủ tại trường tiểu học tại thôn Đào Gia một đêm. Một đêm này anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, anh ta tưởng rằng Bạch Trân Trân sẽ trở về tìm anh ta, nhưng Bạch Trân Trân không có trở về.
Kỳ Lỗi không tức giận, anh ta biết mình không có mặt mũi yêu cầu Bạch Trân Trân, dù sao là chính bản thân anh ta làm những việc này, chỉ cần là một người bình thường có đầu óc thì sẽ không thể kết thâm giao với anh ta.
Chỉ là anh ta không ngờ rằng Bạch Trân Trân đã thật sự quên sạch sẽ anh ta rồi, vẻ chột dạ trên mặt đối phương thoáng hiện lên, sau đó rất nhanh đã lại trở về vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Cô không đề cập chuyện ngày hôm qua, mà là cười nói: “Anh Kỳ, vết thương của anh trông rất nặng, nào tới nơi tàu thuỷ dừng, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện hay không?”
Thấy Bạch Trân Trân không có nói chuyện lúc trước, Kỳ Lỗi cũng không nói gì nữa, anh ta ngồi xuống vị trí bên người Bạch Trân Trân, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây