Bầu không khí đang bi thương đã bởi vì lời nhục mạ, đánh lộn lẫn nhau của hai người này mà giảm bớt rất nhiều, trong túi gấm của Bạch Trân Trân rung rung mấy lần, Bạch Trân Trân biết đây là Đường Bảo đang nói với cô, cậu bé muốn rời khỏi nơi này.
Dù là đã mất đi chờ mong với cha mẹ mình, đã sớm biết mình trong lòng của bọn họ không phải là cái thá gì, thế nhưng khi tận mắt thấy bọn họ biết mình đã chết rồi, còn có thể hồn phi phách tán, nhưng vẫn có vẻ không lấy làm quan trọng, trái tim Đường Bảo đã hoàn toàn nguội lạnh.
Bọn họ sinh ra cậu bé, cho cậu bé sinh mệnh, đúng vậy, thế nhưng sau khi cậu bé chết, duyên cha mẹ đã được cắt đứt rốt ráo, bọn họ không còn quan hệ gì với cậu bé.
Bạch Trân Trân biết Đường Bảo khó chịu, bởi vậy cũng không nói thêm gì, thừa dịp đang loạn lặng yên rời khỏi nơi này.
Từ thôn Đào Gia rời đi, Bạch Trân Trân đã thả Đường Bảo khỏi túi gấm, Đường Bảo leo lên bả vai Bạch Trân Trân ngồi xuống, sau đó dán khuôn mặt nhỏ dẹp lép lên mặt Bạch Trân Trân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây