Loại cảm giác này không biết từ đâu đến nhưng cực kỳ mãnh liệt, Trần Tiểu Sinh trong lúc tâm hoảng lòng loạn gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân, nhờ cô tới hỗ trợ.
“Nhà tang lễ lớn tới mức đó, tôi cảm thấy Anh Hùng không hề rời đi, sư phụ, chúng ta nhất định phải tìm được anh ta.”
Khuôn mặt Bạch Trân Trân nghiêm túc nhìn Trần Tiểu Sinh: “Chuyện Cổ Anh Hùng mất tích chú đã nói với bao nhiêu người? Những người khác trong nhà tang lễ có biết không?”
Trần Tiểu Sinh vô thức lắc đầu: “Không, bọn họ không biết.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Tiểu Sinh đã ngây ngẩn cả người, ông ta khó hiểu nhìn Bạch Trân Trân, lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Tôi cũng không biết vì sao tôi không nói, sư phụ, có phải tôi bị trúng tà rồi hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây