Hình ảnh trước mắt gây nên sự độc hại cho tinh thần đến cỡ nào khỏi nghĩ cũng biết, nhưng Bạch Trân Trân vẫn trấn định tự nhiên, cô thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, nói thẳng với đối phương.
“Đường Bảo, chị đến dẫn em ra ngoài.”
Con quái vật kia vốn muốn chạy, nhưng khi Bạch Trân Trân hô tên của cậu bé, bỗng chốc đối phương dừng bước, cậu bé bỗng nhiên quay đầu, bảy tám cái đầu nhìn chằm chặp Bạch Trân Trân, sau đó miệng há ra, gào rít chói tai với cô. Những cánh tay dị dạng của đối phương đang quơ không ngừng, trông cực kì đáng sợ, cái này nếu người khác tới, sợ là sẽ bị ảnh hình có thể ghê hơn cả phim kinh dị dọa khóc. Nhưng Bạch Trân Trân không phải người bình thường, hình ảnh đáng sợ hơn phim kinh dị không dọa cô sợ được.
“Đừng giả bộ làm quái vật, chị đã gọi tên của em thì đã khẳng định em là em, xem như em giả làm quái vật chị cũng sẽ không nhận lầm.”
Sau khi Bạch Trân Trân lại gọi tên của cậu bé, quái vật giương nanh múa vuốt như bị khống chế, tay chân đang quơ trên người hạ xuống, ngoại trừ cái đầu ở giữa nhất thì những cái đầu khác đã cúi xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây