Đợi đến khi Bạch Trân Trân đã đi xa, nụ cười trên mặt Đỗ Văn Khiết đã sụp đổ triệt để, cô ta chậm rì rì đi đến chỗ đặt trang trí ghế nghỉ ngơi ngồi xuống, tiếp đó thở dài một hơi thật dài.
“Cầm Vận, cậu nghĩ những lời lúc trước Trân Trân nói có phải đang nói đùa với chúng ta hay không?”
Cô ta bất thình lình hỏi một câu thế nay đã làm cho Hách Cầm Vận sửng sốt: “Cậu nói cái gì?”
Đỗ Văn Khiết vuốt ve lồng ngực của mình.
Không biết vì sao, khoangr thời gian gần đây cô ta luôn luôn cảm thấy ngực mình nặng nề, đã đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng kiểm tra không ra vấn đề gì. Sư phụ sợ cô ta bị người mưu hại, cố ý kiểm tra thân thể của cô ta, xác nhận trên người cô ta không có dấu vết bị người thi thuật. Không phải nguyên nhân do bệnh cũng không bị người thi thuật, nhưng trong lòng cô ta vẫn có sự nặng nề khó hiểu đó, Đỗ Văn Khiết cũng không biết rốt cuộc là bởi vì cái gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây