Bạch Trân Trân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn mặt của hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, những lời vốn muốn nói Bạch Trân Trân lại không nói ra được một chữ nào. Cô cảm thấy nói cái gì đều đã không có ý nghĩa.
Chết sáu mươi hai học sinh, Đỗ Văn Khiết lại hời hợt bỏ qua, cô ta không bởi vì mình không cứu được tính mệnh của những người kia mà gánh chịu áp lực tâm lý. Cô ta còn nổi giận, phẫn nộ, bởi vì cô ta suýt chút nữa đã mất mạng nhưng không có cảm kích nên có, ông trời không cho các cô công đức chi lực, thậm chí cô ta đã hối hận vì cứu hai mươi tám học sinh...
Hách Cầm Vận phát hiện sắc mặt Bạch Trân Trân kỳ lạ, cô ta khều khều cánh tay Đỗ Văn Khiết, ra hiệu cô ta xem sắc mặt của Bạch Trân Trân.
Đỗ Văn Khiết quay đầu nhìn, thấy sắc mặt Bạch Trân Trân không tốt lắm, Đỗ Văn Khiết chần chừ hỏi: “Trân Trân, cô sao vậy? Lời tôi nói có vấn đề gì không?”
Có phải những chuyện mình vừa mới nói có vấn đề gì hay không? Sao cảm thấy hình như Bạch Trân Trân sau khi nghe những nội dung mình nói, thái độ dành cho cô ta đã không tốt lắm... Nếu là quá khứ, Đỗ Văn Khiết sẽ không băn khoăn những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ, hiện tại các cô đã biết thân phận của Bạch Trân Trân, không thể lại dùng thái độ như quá khứ đối xử với cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây