Đỗ Văn Khiết nói lúc mình đi làm nhiệm vụ suýt chút chết rồi, nhưng cảm xúc không hề xúc động mấy, cô ta cường điệu rằng bọn họ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng đã cứu được rất nhiều người. Trong một trăm người, sống sót ba mươi tám người, hai mươi tám học sinh là bọn họ cứu được, mười giáo viên còn lại kia là tự mình trốn đi và may mắn sống sót. Không gian quỷ quái cắn nuốt mạng của sáu mươi hai người, khi Đỗ Văn Khiết nhắc tới những điều này, thậm chí không cảm thấy xấu hổ, ngược lại tính toán chi li với những phụ huynh đó không mang ơn bọn họ.
“Mặc dù chết sáu mươi hai đứa bé, thế nhưng chúng tôi cũng bị thương mà, chúng tôi nhận tiền, nhưng công đức chi lực của chúng tôi không thu hoạch được, không phải chúng tôi đã thua lỗ sao?”
Bạch Trân Trân nhớ tới lúc trước khi bọn họ đi cùng tới thôn Trần Gia, phát hiện thôn Trần Gia có vấn đề, phản ứng trước tiên của bọn họ là muốn rời đi chứ không muốn cứu người, nếu như không phải bởi vì bọn họ cũng bị vây nhốt ở trong Thiên Cương Thất Sát Trận, nếu như không phải lúc kia Bạch Trân Trân kiên trì, có lẽ bọn họ sẽ từ bỏ chống lại.
Mặc dù thời gian tới cái thế giới này cũng không được xem bao lâu, thời gian làm Huyền Thuật Sư cũng không dài lắm, nhưng Bạch Trân Trân tự nhận là cô có mấy phần hiểu rõ về thế giới này.
Ông trời rất công bằng, luận việc làm không luận tâm, chỉ cần có bỏ ra thì nhất định có thể có được công đức chi lực. Cũng chẳng hạn như những nhập liệm ở nhà tang lễ, không quan tâm nguyên nhân bọn họ là bởi vì cái gì mà làm nhập liệm sư, không quan tâm tính cách của bọn họ như thế nào, hoặc nhiều hoặc ít trên người của bọn họ đều có công đức chi lực. Thế nhưng trên người những Huyền Thuật Sư này không có bao nhiêu, bấy nhiêu đã đủ nói rõ vấn đề.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây