Lúc này ở trong mắt Từ Phong, khuôn mặt Ông Tấn Hoa trở nên đáng ghét, anh ấy cảm thấy Ông Tấn Hoa không xứng với Bạch Trân Trân, rõ ràng không có bao nhiêu tình cảm nhưng vẫn làm bộ ra vẻ thế này, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy phiền chán. Sự hung hăng trong lòng của anh ấy đã không thể áp chế, tuôn trào sùng sục từng đợt từng đợt, cuối cùng hóa thành hành động vung nắm đấm vào mặt Ông Tấn Hoa.
Lúc này trong đầu Từ Phong chỉ có một suy nghĩ. Anh ấy muốn hung bạo đánh Ông Tấn Hoa một trận, cho anh biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Nếu như anh không thích, vậy thì dừng bá chiếm, hãy tặng người tốt như Trân Trân cho người khác...
Cũng may Ông Tấn Hoa đã sớm nhận ra sự là lạ của Từ Phong, né tránh công kích của anh ấy, nhìn thấy đối phương liên tục đấm về phía anh đập, không hề có biểu hiện do dự, Ông Tấn Hoa cũng bắt đầu phản kích. Đương nhiên, anh sẽ không đánh Từ Phong, chỉ dùng cách đè ép Từ Phong lại, khống chế hành động của Từ Phong, cũng may lúc này Từ Phong đánh người không có bài bản gì, rất nhanh Ông Tấn Hoa đã khống chế được anh ấy, đè ép Từ Phong xuống mặt đất.
Từ Phong giãy dụa càng mạnh, trong miệng gào thét khàn cả giọng.
“Cậu thả tôi ra! Ông Tấn Hoa, có bản lĩnh cậu đơn đấu với tôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây