Trả lời ông là sự im lặng thật dài thật lâu của Bạch Trân Trân, sắc mặt Cầu Quốc Hoa sa sầm. Ông nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Trân Trân thật lâu, nhưng không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu đồng ý nào từ trên mặt của cô, ông thở dài một hơi, ngữ khí nghiêm trọng nói: “Trân Trân, có phải cô đang cảm thấy chú Cầu đang ép buộc cô hay không?”
Bạch Trân Trân lắc đầu: “Chú Cầu, chú hiểu lầm rồi, tôi không cảm thấy như vậy.”
Cầu Quốc Hoa không có nghe lọt tai lời Bạch Trân Trân nói, chỉ nghiêng đầu không nhìn cô nữa.
“Được rồi, người đã già, không còn dùng được, làm gì cũng chọc người ghét, tôi không nói cô cái gì nữa, cô có tính toán của mình, chuyện của cô do cô quyết định đi.”
Sau khi nói xong câu đó, Cầu Quốc Hoa vịn cái bàn đứng lên, ông vừa đỡ vừa đi về phía cổng, chỉ là đi ra ngoài chưa tới mấy bước, hai chân ông đã mềm nhũn, ngã xuống đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây