Còn Trần Huân hoặc là ngồi trong xe hoặc là tựa lên trên cửa xe, tự mình ăn xong cơm mà Bạch Trân Trân không ăn.
Anh sẽ khăng khăng đợi đến lúc Bạch Trân Trân quay về, nói hẹn gặp lại với cô rồi mới rời đi, nửa tháng này, Trần Huân không ngại mưa gió ngày nào cũng đúng hạn đến đây.
Diệp Thanh Mị có chút không nhìn được nữa, chiều hôm đó cô ấy thấy Bạch Trân Trân không có việc gì liền chạy tới phòng làm việc của cô, hỏi Bạch Trân Trân đang nghĩ như thế nào.
“Trân Trân, anh Trần đó tốt như vậy, đàn ông như thế hiện giờ không dễ tìm, rốt cuộc em vẫn còn bắt bẻ cái gì?”
Diệp Thanh Mị không hiểu Bạch Trân Trân nghĩ như thế nào, mặc dù bề ngoài Trần Huân cũng không tính là quá đẹp trai nhưng nhìn vẫn dễ nhìn, anh đi làm ở khu Trung Tây, nhưng trưa hôm nào cũng làm cơm đưa tới cho Bạch Trân Trân, mưa gió không cản được, thêm vào đó dù bạch trân rân không chấp nhận thì anh cũng không tức giận, hôm sau vẫn tới như thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây