“Cháu…”
Không chờ ông nói hết câu, Trần Huân đã mở miệng cắt ngang lời Cầu Quốc Hoa: “Chú Hoa, cháu biết chú muốn nói cái gì, cháu cũng biết chú làm những chuyện này đều vì muốn tốt cho cháu, cháu rất cảm kích sự hi sinh của chú, có điều nếu bọn cháu đã gặp mặt làm quen thì những chuyện còn lại giao cho cháu là được.”
Vẻ lo lắng trên mặt Cầu Quốc Hoa không suy giảm một chút nào: “Nhưng mà…”
Trần Huân lắc đầu: “Không nhưng mà gì cả, chú Hoa, chú phải tin tưởng cháu, không phải sao?”
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của đối phương, Cầu Quốc Hoa rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu sau, ông thở dài một hơi, buông lỏng bàn tay đang bấu cánh tay Trần Huân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây