Đồ anh ăn thực sự không nhiều, Bạch Trân Trân cảm thấy lượng cơm một đứa trẻ bình thường ăn cũng nhiều hơn anh, sức ăn yếu như vậy, sao anh có thể được một mét tám sáu chứ?
“Tôi thấy anh không ăn gì, nếu không tôi để phục vụ đưa ra thêm một ít?”
Đối phương vậy mà lại lắc đầu, ôn tồn đáp lời: “Không cần, tôi đã ăn no rồi.”
Bạch Trân Trân nhíu mày: “Một người đàn ông như anh mà ăn còn ít hơn cả tôi, sức ăn kiểu này là thứ người bình thường nên có hay sao?”
Lời cô nói tương đương với nói đối phương không bình thường, nhưng Trần Huân cũng không tức giận mà còn giải thích: “Thời gian trước tôi bị bệnh một trận, đến giờ còn chưa khôi phục lại, bác sĩ nói tôi không thể ăn quá nhiều.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây