Dư Tự Tân ngồi bên cạnh nghe bà nói chuyện giống như đang kể lại những câu chuyện xưa, sau Cách mạng Tháng Mười cả gia đình lưu vong đến Thượng Hải, lúc ấy bà năm sáu tuổi, lăn lộn gần cổng Bách Nhạc nhiều năm, sau đó cũng tìm được đường ra nước ngoài, thử đi thử lại nhiều lần mới mang viên kim cương được giấu trong áo ngực qua cửa ải kiểm soát, chạy đến Ba Lan, lại chạy đến Thụy Sĩ, trong nhà còn có người chạy tới Mỹ, hiện tại có rất nhiều người thân đều mất tung tích không thể liên lạc được.
Những câu chuyện này đại khái đã kể cho đám tiểu bối con cháu rất là nhiều lần, vậy mà Dư Tự Tân lại nghe chăm chú lại còn gặng hỏi cổ vũ bà tiếp tục kể.
Mẹ Tần Ngữ còn quay sang nhìn anh rồi thì thầm hỏi: "Họ nói chuyện tiếng Trung gì vậy? Con nghe có hiểu không?
Tần Ngữ lắc đầu. Anh nghe tiếng Quảng Đông cũng phải vất vả lắm mới có thể hiểu được, huống chi bây giờ lại còn là tiếng Thượng Ức, hai lần trước đi nhà máy quả thực là vịt nghe sấm.
Bà ngoại anh hiện tại mặc dù đã gần một trăm tuổi, nhưng trí nhớ vẫn còn rất rõ ràng, bà không nghĩ tới lần này Tần Ngữ lại dẫn Tiểu Dư biết nói tiếng Thượng Ức đến đây để nói chuyện với bà, bà cũng rất thích nói chuyện với Dư Tự Tân, đứa nhỏ Dư Tự Tân này đem những chuyện xưa bà kể đều ghi nhớ, không biết là thật giả, nhưng cũng đủ để thấy được Tiểu Dư này là một đứa trẻ có tâm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây