Lý Uyển Tình nghe xong thì trong lòng run lên, nở một nụ cười bi thương: "Tiểu Dư, chị không ngờ mình sẽ chiến đấu đến cùng."
Dư Tự Tân vô cùng đau khổ: "Chị Uyển Tình, vì sao chị không nói với mấy người bà Tiền là mình đã quyết định thi đại học thành phố Hải?"
Lý Uyển Tình cười ra nước mắt: "Từ khi sinh ra đến nay, chị chưa bao giờ rời khỏi thành phố này. Phải, chị từng đi du lịch, nhưng mà bọn họ luôn muốn trói chặt chị ở đây. Lúc chị muốn thi nghiên cứu sinh trường Đại học Tây Nam mới nghĩ đến, đúng vậy, thật ra chị có thể rời khỏi bọn họ, đã có thể rời khỏi bọn họ, rời khỏi nơi này từ rất lâu rồi."
Cô ấy lau nước mắt, thấp giọng nói: "Chị… Có lẽ là cô muốn chọc tức bọn họ. Chị chưa bao giờ phản kháng." Cô ấy lắc đầu, nước mắt chảy càng nhiều: "Xin lỗi Tiểu Dư, rất xin lỗi… Có lẽ, chị nên làm như bọn họ mong muốn, nên chấp nhận, nếu không sẽ liên lụy đến cháu… Liên lụy đến người khác…"
"Chị nói linh tinh gì vậy!" Dư Tự Tân cũng muốn khóc, cô nhớ đến khuôn mặt khinh thường của Phương Duyệt Đường khi nói phụ nữ các người chỉ biết quyết định dựa trên cảm xúc, dáng vẻ xúc động, nước mắt đảo quanh hốc mắt lại nhịn không rơi xuống, trái tim chua xót cũng trở nên kiên cường: "Chị Uyển Tình, tạm thời chị đừng quan tâm có liên lụy người khác hay không, em hỏi chị, có muốn làm tấm gương cho Viện Viện như thế nào? Chị muốn cô bé có ấn tượng như thế nào đối với hôn nhân, tình yêu và quan hệ hai giới? Một bên nhất định phải phụ thuộc vào bên còn lại sao? Hay là để cha mẹ vui vẻ mà bản thân chịu ủy khuất cầu toàn? Ngậm nước mắt sinh hoạt?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây