Dư Tự Tân hỏi cô ấy, "Chị đã bao giờ nghĩ đến việc tạm thời chia tay với Viên Viên chưa?"
Lý Uyển Tình thở dài, "Ầy, cứ nghĩ về điều đó mới cảm thấy buồn. Chị cũng không muốn nói với con bé. Đây là lựa chọn của người lớn là chị, nếu nói với con bé...sao cứ cảm thấy rằng đang ép buộc đứa trẻ đưa ra quyết định vì chị ấy? Nhưng mà, nếu chị đi rồi thì sẽ cả tuần không gặp được con bé một lần, chỉ có kì nghỉ mới có thể gặp được, chị cứ nghĩ tới là trong lòng đã buồn chết đi được. Huống hồ...bố con bé, cũng không phải là người có thể dựa vào.
Đúng vậy, một người phụ nữ có con giống như một chiếc thuyền với một cái neo lớn, neo ở đâu thì thuyền ở đó, cho dù có bão tố và dòng nước đen tối, thuyền sẽ ở lại đó, cũng chỉ xoay quanh cái neo.
Còn đàn ông thì sao? Họ dường như trời sinh không phải lo lắng về điều này. Người ném con cho vợ tự chăm rồi đi lang bạt quá nhiều rồi, xưa nay chuyện Đại Vũ trị thủy ba lần đi qua cửa nhà mà không vào nhà đã trở thành giai thoại thiên cổ. Dư luận xã hội không chỉ bao dung với họ mà thậm chí còn thông cảm cho họ, còn thông cảm cho len thì sao? Làm như họ sẽ lo lắng và đau đớn vì phải xa con cái không bằng.
Dư Tự Tân có thể hiểu sâu sắc sự đấu tranh và đau đớn của Lý Uyển Tình, cô nghĩ về con gái An An của mình, từ khi sinh ra cho đến khi chết, hai mẹ con chỉ cách nhau vài ngày khi cô ấy tiến hành phẫu thuật hiến gan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây