Dư Tự Tân và Trình Hân nghe tiếng khóc lóc ầm ĩ thì nhanh chóng quay về phòng bệnh, chỉ thấy Trương Hân Duyệt đầu tóc bù xù, mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy tí tách trên quần áo bệnh nhân. Ba Trương giương nanh múa vuốt vẫn còn muốn nhào về phía trước, hai bác sĩ thực tập nam ngăn ông ta lại. Trong phòng bệnh không biết là giá truyền dịch của bệnh nhân nào đổ trên đất. Ba bệnh nhân và người nhà bệnh nhân còn lại trong phòng bị doạ không hề nhẹ, đều nói: “Đánh đứa trẻ làm gì?
Ông ta gào lên, “Mấy người hỏi xem nó đã làm gì đi? Để nó chết đi, còn sống làm gì nữa?
Mẹ Trương đứng trong góc che mặt khóc lóc: “Đứa nhỏ này hư rồi, hư rồi! Tôi với ba nó nuôi nó lớn như vậy làm gì! Mất mặt, mất mặt lắm!
Một y tá lau máu mũi cho Trương Hân Duyệt, “Như vậy thì cũng không thể đánh người!
Dư Tự Tân xông đến quát vào mặt ba mẹ cô ấy: “Hai người làm cái gì vậy? Hai người không nên cảm thấy may mắn sao? Khóc lóc cái gì? Hư hỏng làm sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây