Cô hai mỉm cười nhìn ông ấy một lúc: "Anh thuê dì nấu cơm, một tháng năm trăm, người ta còn không làm vệ sinh, sau khi ra khỏi phòng bếp thì người ta không quan tâm đến chuyện anh bẩn chết hay là bừa bãi đến chết, bọn họ không hề để mắt lên, nhưng anh vẫn phải hòa nhã nói chuyện với người ta. Còn em thì sao? Nếu thức ăn mặn nhạt, bệ cửa sổ lò bếp không lau sạch sẽ, thì anh cũng dám nói thẳng với em, nhưng anh không hề đưa cho em một xu tiền. Anh dựa vào cái gì?"
"Em ở chỗ của Tân Tân một tháng một ngàn đồng. Em còn nhận một công việc đón trẻ con tan học vào buổi chiều, chỉ đến cửa trường học đón đứa trẻ và đưa về đến nhà, một tháng đã được trăm năm đồng rồi."
Trường tiểu học rất gần tiệm mì của Tân Tân, nhà của học sinh cũng không xa.
Bà cảm thấy mình vẫn có thể nhận thêm công việc này, Tân Tân nói cái này được gọi là phát triển tương đồ.
Hai vợ chồng công nhân viên không thể chăm sóc cho người già ở trong nhà, lại không có dư phòng cho bảo mẫu ở, ở thành phố Hải có rất nhiều gia đình như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây